"...Nhớ là
một cảm giác đau thương nhưng dễ chịu, nếu còn hy vọng được gặp thấy nhau.
Vậy mà…
“ chờ hoài nhau trong mơ, nhưng có bao giờ thấy nhau
lần nữa…”
Bây giờ nỗi nhớ trở thành một căn bệnh vò nát tâm
can, khi nhớ anh em chỉ còn biết đốt một điếu thuốc, cay, đắng, rỗng không, bế
tắc, buồn mêng mang, …Đêm khuya về từ toà soạn, trời mưa, nước mắt và nước mưa
trộn lẫn vào nhau tuôn ào ào trên mặt lạnh buốt, lúc đó em thấy dường như ra đi
như anh còn sung sướng hơn em ở lại cõi đời như thế này.
Bởi thấy mất hết gần cuộc đời,
từ khi vắng anh…
Bởi thấy sự vô nghĩa của một tình yêu đã tan biến, vô
thường, của một kiếp sống anh, của một kiếp sống em…Anh không thể tan biến, mất
đi , rơi dễ dàng vào khoảng không tàn nhẫn của đời sống như vầy, ngàn lần em
kêu gào trong tâm trí mình, làm gì cũng được, miễn em có lại được anh, cho em,
cho các con…
Chỉ đến khi học Thiền, lòng em mới nguôi ngoai.
Nhớ anh, giờ đã như một làn
khói xanh…"
No comments:
Post a Comment