Monday, October 29, 2012

Tình yêu

Gặp lại em với tình yêu mới của em: em như một người đang lâng lâng với men rượu nồng...Vui tươi, sinh động, mắt long lanh.
mới thấy mình là kẻ tỉnh, không biết uống rượu, hoặc không thích uống rượu, không tìm được vị men nào mình thích để uống.
...cho nên vẫn tỉnh, rất tỉnh, dù đôi khi buồn. Bạn Liên xưa gởi mail nói, đừng buồn, buồn là sống không đúng đâu. Có lẽ bạn có lý, đừng buồn, khi đã thấy sống là trạng thái "tỉnh" hay "say" với một đối tượng, vấn đề nào đó rồi thì buồn làm chi...


Monday, October 15, 2012

http://backward.zda.vn/

Trưa nay ngồi xem lại trang của NB ngày xưa, 6 , 7 năm trước...
http://backward.zda.vn/
Đau lòng. Và cũng thấy mình thay đổi biết bao !

Giờ này nếu còn anh, anh cũng sẽ thấy em khác đi quá nhiều, liệu anh có thích em như vầy hay cứ như hồi ấy : dốt vi tính, sợ kỹ thuật, không thích chat chiếc gì hết, ghét những chuyện cãi cọ tranh luận, góp ý nhau trên cái gọi là internet ?
Anh say sưa với hoạt động của zidean, tổ chức, góp ý, viết bài, tìm cộng tác viên...cho một diễn đàn  toàn người trẻ, nên anh mới tự gọi mình là backward...
Anh đem cả các bạn về nhà...ở, căn nhà của mình như một cái câu lạc bộ nhộn nhịp, lôi cả Bùm Bim và An vào cái guồng ấy.
Lúc ấy em thấy mình lẻ loi, vì không đủ hào hứng cho tất cả những hoạt động đó, em đã quá mệt vì công việc ở toà soạn và những nghĩa vụ của một bà nội trợ...dù vẫn cứ im lặng ủng hộ anh từng ngày.
Chúng ta đã có những điểm rất khác nhau như thế, anh mê chơi game, chơi tới sáng cũng được, em hoàn toàn không biết một trò nào, ngay cả cái trò gỡ bài . Anh say sưa với kỹ thuật trong nhiếp ảnh, em sợ phải điều chỉnh cái ống kính, vì mắt loạn nặng và vì hay quên. Anh mê truyện kiếm hiệp của Kim Dung, em không xem nổi trọn vẹn truyện nào...Anh đắm đuối với những đam mê của mình, em buộc lòng phải là người tỉnh táo, nguyên tắc...
Giờ thì sau 5 năm em đã trở thành một người sống không có "đối trọng" nữa, em khác...
Chẳng biết rồi sẽ đi về đâu...


Sáng 30 tết năm 2007, anh chở em ra đường hoa Nguyễn Huệ, trước khi người ta dọn sạch, chụp tấm ảnh gần như cuối cùng cho em. Lúc đang ở đó, anh bị một bạn khác của Zidean chộp tấm này ...

Monday, October 8, 2012

Anh Phan Dũng

Vừa về từ Đồng Tháp, còn lâng lâng buồn ngủ vì hôm qua ngồi làm cả buổi ở cafe Đắng đường Trương Định, Cao Lãnh để cày cho xong các cảnh sửa...mệt nhưng thở phào vì rồi cũng ổn, không như phần nhạc và múa còn lủng củng và sửa lại gần hết. Về đến thành phố lúc 10 giờ đêm, may có Kiệt đi theo giúp cô nhiều việc, và vui vì lần đầu được tiếp xúc với môi trường này...
Họp cho những việc phải chạy đến hết năm, quá nhiều sự kiện ở trường !
Trưa đang ăn với Minh và Đào ở Decibel thì nhận tin Thục báo anh Dũng bệnh nặng đã đến giai đoạn cuối !
Anh Phan Dũng, thầy đầu tiên của mình về mỹ thuật, dù anh cũng như anh Biên, vẫn cứ không chịu nhận là thầy, tui mà thầy Lan sao được. Anh là hoạ sỹ từ Mỹ thuật Huế, cùng lớp Đinh Tráng em của Đinh Cường, vào Lâm Đồng từ những năm 76, 77...Năm mình thi mỹ thuật, anh dạy cấp tốc một số chiêu hình hoạ trong vòng có hơn một tháng ! rồi mình đậu mà không đi được vì lý lịch, phải làm "thợ kẻ vẽ" một năm ở Sở VHTT, anh lại tiếp tục chỉ dẫn thêm nhiều, nhưng miệng thì cứ "con ni hắn ghê lắm, hắn tiến vù vù đàn anh theo không kịp", nhưng vẫn chỉ dạy, vẫn bênh vực mỗi khi mình bị xử ép vì chỉ mới 18 tuổi.
Hai anh em nhiều lần bị đì phải dầm dề đi vẽ cho các phòng thông tin của huyện, mà huyện thời đó đâu có như bây giờ : đầy fulro, 5 giờ chiều phải về thị trấn, không dám ở xã hay đi đâu...Nhớ nhà thơ Lâm Tuyền Tĩnh, cũng thân với anh Dũng, doạ mình, em mà bị nó bắt là về là làm hoa hậu fulro chứ không được làm hoạ sỹ đâu !!! Huyện Đạ Oai lúc mới lập, toàn nhà lá, mình ở trong nhà của uỷ ban mà không có toilet, mỗi lần có nhu cầu tắm rửa là phải đi xa mút ra cánh đồng đến khi không ai thấy mình nữa thì...muốn làm gì thì làm. Anh ngồi cách đó xa xa để canh chừng "kẻ gian" !
Trong buổi họp anh lớn tiếng phản đối chuyện mình bị đưa đi vẽ ở huyện quá nhiều. Cái giọng Quảng Trị nằng nặng của anh vừa khó chịu vừa vui, giọng cười thì lại sảng khoái lạ lùng...
Mình đậu vào năm sau, đi học và lấy chồng ở SG, mỗi năm về ĐL thăm nhà và thăm thầy Dũng, thầy vẫn cứ cười, cái con ni hắn làm tới cái chi rồi, hắn dạy tui còn được chứ học trò chi...
Về Dalat là lại ngồi cafe Artista với nhau, năm ngoái hoa đào nở thật đẹp, ngồi nghe anh nói đang chữa bệnh gan bằng mật gấu rất hiệu quả, rồi nhiều lần nói chuyện sau nữa anh nói anh khoẻ, mình và Thục dụ dỗ anh về SG làm ăn, Anh dạy vẽ hình hoạ là số một !

Giờ nghe nói anh không muốn gặp ai, đám sinh viên mỹ thuật và kiến trúc Dalat sau giải phóng hầu hết là đệ tử của anh Dũng, hẹn nhau mai tìm cách hỗ trợ thầy.
Buồn và thương anh hồn hậu, tốt bụng, tài hoa...

Wednesday, October 3, 2012

Bạn HOÀI THANH

Ảnh chụp khi cùng chấm giải thiết kế báo chí năm 2008- HN
Bạn từ năm 2000, lớp FOJO đầu tiên mình tham gia, lúc đó bạn Hoài Thanh là học viên dự thính, vào sau 2 buồi. Bạn này có điểm chung với mình là thuộc hạng...già nhất lớp! ( nhưng HT vẫn còn trẻ hơn mình một chút )
...gặp lại vào lớp thiết kế báo chí nâng cao năm 2005, lúc đó dù đi làm báo đã lâu nhưng kỹ thuật computer của mình còn ẹ, chỉ quen làm việc với kỹ thuật viên. Hoài Thanh giỏi kỹ thuật đã hỗ trợ mình nhiều, cả lớp hay ghép chung hai tên...Thầy Mats nói nếu mình không giỏi vi tính thì quá "uổng", nên sau khoá này mình quyết chí dùi mài kỹ thuật để tự xử lý mọi việc, cho đến hôm nay, phải đi dạy về những thứ này. Cám ơn thầy Mats, và cũng cám ơn bạn Hoài Thanh...
 Bạn tiếp tục giỏi với nhiều dự án ảnh phóng sự, tài liệu về các bệnh nhân HIV trong 10 năm cho Thuỵ Điển, dự án về ma tuý và bây giờ tiếp tục với đề tài mại dâm, trong 5 năm !, với Hà Lan. Hoài Thanh cũng là nhóm giảng viên được FOJO chọn làm giảng viên dự án, như mình...Lần nào vào SG, bận rộn Hoài Thanh cũng gọi mình. Những người bạn ít ỏi của dự án vẫn connect với nhau suốt hơn 10 năm !
Ngồi ở Decibel tới khuya, vui buồn đủ thứ chuyện trong dự án, rồi những hướng đi riêng. Mời bạn làm giám khảo cho cuộc thi ảnh, phim phóng sự ngắn sắp tới làm với báo TN và SONY, bạn vui vẻ nhận lời và còn tư vấn thêm nhiều chuyện khác về máy móc. Những người bạn không ồn ào, mà hỗ trợ mình rất nhiều lúc này !
có một chuyện vui bất ngờ nghe từ Hoài Thanh : bạn cũng được học lớp giảng viên truyền thông  vào tháng 5 rồi ở HN, sau mình 1 năm, bạn nói thầy Lars Moller kể cho cả lớp nghe chuyện một cô tên Lan ở TPHCM đi học ở Đan Mạch về chỉ mua đầy một vali sách mà không mua gì khác, thầy phải xung phong làm cu li vì không ai vác nổi !!! mình còn vui muốn xỉu khi nghe Hoài Thanh kề thầy chiếu cho cả lớp xem giáo trình của mình soạn và share với thầy, xem như đó là tài liệu tiếng Việt tốt nhất mà thầy có được !!! còn đề nghị lớp chép lại, Hoài Thanh cũng có một bản...
cuộc đời đi học và đi dạy của mình toàn chuyện bất ngờ và cũng có nhiều chuyện hay. Chúng ta sẽ có rất ít những người thầy có khả năng khai sáng , truyền lửa như thầy Mats, thầy Lars, và cũng ít có bạn học thật sự gắn bó hỗ trợ nhau nhiều như bạn Hoài Thanh, vì hiểu nhau, và vô vụ lợi...


             

Monday, October 1, 2012

NHỚ


"...Nhớ là một cảm giác đau thương nhưng dễ chịu, nếu còn hy vọng được gặp thấy nhau.
Vậy mà
“ chờ hoài nhau trong mơ, nhưng có bao giờ thấy nhau lần nữa…”

Bây giờ nỗi nhớ trở thành một căn bệnh vò nát tâm can, khi nhớ anh em chỉ còn biết đốt một điếu thuốc, cay, đắng, rỗng không, bế tắc, buồn mêng mang, …Đêm khuya về từ toà soạn, trời mưa, nước mắt và nước mưa trộn lẫn vào nhau tuôn ào ào trên mặt lạnh buốt, lúc đó em thấy dường như ra đi như anh còn sung sướng hơn em ở lại cõi đời như thế này.
Bởi thấy mất hết gần cuộc đời, từ khi vắng anh…
Bởi thấy sự vô nghĩa của một tình yêu đã tan biến, vô thường, của một kiếp sống anh, của một kiếp sống em…Anh không thể tan biến, mất đi , rơi dễ dàng vào khoảng không tàn nhẫn của đời sống như vầy, ngàn lần em kêu gào trong tâm trí mình, làm gì cũng được, miễn em có lại được anh, cho em, cho các con…
Chỉ đến khi học Thiền, lòng em mới nguôi ngoai.
Nhớ anh, giờ đã như một làn khói xanh…"